Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Ở nơi bây giờ không còn có biển

… Lang thang… lang thang không chỉ kiếp ăn mày,
những hạt giống quý của rừng đậu xuống, mọc lên ở nơi bây giờ
không còn có biển.
Nhưng tôi chẳng thấy có bài hát nào ngợi ca kiếp ăn mày
dù kiếp này còn hơn chán vạn những kẻ tôi đòi không bê tha
rách rưới.
Tôi chỉ thấy phù sa đọng đầy khoé mắt các nhà thơ, các nhà nhạc sĩ…

Cứ như là ngủ một giấc bốn nghìn năm thức dậy, phù sa bồi thành
Hạc - ngã - ba - sông, thành “Kinh tế đồi rừng”, thành ống
khói, thành những mảnh đồng 5-10 tấn lúa bội thu…

Nhưng tôi xót lắm những hạt mưa, những hạt ngưng của biển.
Nhưg tôi khát lắm những hạt mưa, những hạt ngưng của biển.
Nào đâu phải chúng rót xuống hoài công cho những công trình
theo sông, theo biển.

Vẫn thế! … Lang thang… lang thang không chỉ kiếp ăn mày, những
hạt giống quý của rừng đậu xuống, mọc lên từ nơi bây giờ
không còn có biển
Và mưa trôi phù sa đi đâu?
Không thể ngược dòng đưa phù sa trở về chốn cũ
Càng không thể yên nhìn những cảnh dã tràng xe cát biển Đông
Những hạt mưa vẫn cứ rơi rơi
Đất vẫn nghìn năm nhoài ra phía biển
Bồi mới những vùng Hạc - ngã - ba - sông
Riêng giấc ngủ bốn nghìn năm vẫn chìm trong ảo mộng

Đồ đá
Đồ đồng
Đồ không còn là đồ nữa
Âu cũng bởi tại trong ta còn ý nghĩ: Không phải mất tiền!
Mấy ai còn nghĩ: Không được mất tiền!

Ôi! Phù sa đắt quá
Thì hãy cầm lên
Mà bỏ xuống.

Việt Trì, tháng giêng năm 1990
Trần Ngọc Kha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét